Hệ thống quản lý thể thao ở Hoa Kỳ

Nền tảng của hệ thống thể thao Hoa Kỳ là các chương trình và câu lạc bộ cộng đồng, được tổ chức tại địa phương và thường do các tình nguyện viên hoặc nhân viên được trả lương điều hành.

Không giống như hầu hết các quốc gia, các trường học cung cấp một danh sách các đội thể thao, chủ yếu dành cho học sinh là thanh thiếu niên. Ngoài các liên đoàn thể thao trung học của tiểu bang giám sát các cuộc thi liên trường, không có nhiều sự quản lý đối với các môn thể thao dành cho thanh thiếu niên.

Hệ thống quản lý thể thao ở MỸ (projectplay.org)

Hầu hết các hội đồng giáo dục của tiểu bang đều có cách tiếp cận không can thiệp vào các môn thể thao của trường. Không có chính quyền tiểu bang nào có cơ quan tương đương với Bộ Thể thao và Giải trí, không giống như Puerto Rico, một lãnh thổ của Hoa Kỳ đã sử dụng cơ quan thể thao của mình để đăng ký các tổ chức phục vụ thanh thiếu niên, tiến hành kiểm tra lý lịch và hỗ trợ cộng đồng bằng các khoản tài trợ cho cơ sở vật chất. Rất hiếm có các cơ quan chính quyền địa phương như Hội đồng Thể thao Quận Fairfax (Virginia), một hội đồng cố vấn với các đại diện về thể thao, thành phố, trường học, công viên và giải trí, phân loại các chính sách sử dụng sân và các vấn đề hóc búa khác.

Đạo luật Thể thao Nghiệp dư năm 1978, nỗ lực đầu tiên của quốc gia trong việc quản lý thể thao, ngày càng được công nhận rộng rãi.

Sáu năm trước, các nhà lập pháp đã đưa ra chính sách đúng đắn với Đạo luật IX, một tuyên bố về việc không phân biệt đối xử đã mở rộng đáng kể các cơ hội thể thao cho phụ nữ trong trường học và cuối cùng đã định hình lại toàn bộ hệ sinh thái thể thao, trong nước và trên toàn thế giới. Hầu hết các huy chương Olympic của Hoa Kỳ hiện đều do VĐV nữ giành được và các đội mà các quốc gia khác cử đến các sự kiện như Thế vận hội và World Cup bóng đá thường có nhiều VĐV được đào tạo tại các trường đại học Hoa Kỳ. Một luật liên bang khác, Đạo luật Bảo tồn Đất đai và Nước năm 1964, đã phân bổ tiền từ các hợp đồng thuê dầu ở Vịnh Mexico đã giúp các tiểu bang, quận và thành phố xây dựng hơn 45.000 không gian thể thao và giải trí.

Nỗ lực đầu tiên của chính phủ liên bang trong việc quản lý thể thao là vào năm 1978, với Đạo luật Thể thao Nghiệp dư. Thay vì thành lập một cơ quan hoặc cơ quan bán chính phủ chuyên trách về sự tham gia thể thao đại chúng như các quốc gia khác, Quốc hội đã chuyển giao công việc này cho Ủy ban Olympic Hoa Kỳ (nay là Ủy ban Olympic và Paralympic Hoa Kỳ) có nhiệm vụ thiết lập các mục tiêu quốc gia cho các hoạt động thể thao nghiệp dư và giám sát hơn 50 Cơ quan quản lý quốc gia hiện có nhiệm vụ điều phối các hoạt động thể thao nghiệp dư cho đến cấp độ thanh thiếu niên.

Ủy ban Olympic và Paralympic Hoa Kỳ phân bổ hơn 100 triệu đô la một năm cho các Cơ quan quản lý quốc gia, phần lớn là để đào tạo các VĐV có thành tích cao. Hoạt động giám sát của Quốc hội không nhất quán, chỉ giới hạn ở các phiên điều trần thỉnh thoảng phát sinh từ nhiều vụ bê bối khác nhau.

Tham gia vào hệ thống này còn có Cục Thống kê Dân số Hoa Kỳ thu thập dữ liệu về sự tham gia thể thao và một nhóm liên ngành đặt mục tiêu đạt 63% sự tham gia thể thao vào năm 2030. Bộ Y tế và Dịch vụ Nhân sinh Hoa Kỳ vào năm 2019, đã lập ra Chiến lược Thể thao Thanh thiếu niên Quốc gia. Hội đồng Thể thao, Thể dục và Dinh dưỡng của Tổng thống thúc đẩy thể lực. Tất cả đều không có thẩm quyền hoặc ngân sách để thay đổi hành vi trong hệ sinh thái thể thao.

A.T biên dịch

Ảnh trong bài
  • Hệ thống quản lý thể thao ở Hoa Kỳ